You Need
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Chuyện trẻ con

Go down 
Tác giảThông điệp
g4_c0n_x4u_s0
M
M
g4_c0n_x4u_s0


Nam Tổng số bài gửi : 149
Age : 30
Đến từ : trong bụng mẹ chứ đâu nữa
Registration date : 28/02/2008

Chuyện trẻ con Empty
Bài gửiTiêu đề: Chuyện trẻ con   Chuyện trẻ con Icon_minitime1Tue Mar 18, 2008 5:26 pm

Chuyện trẻ con 25161c7d20d776da5c16aa733eef6333-7Tôi có thói quen chạy tập thể dục buổi sáng. Tôi thường chạy một vòng quanh Bờ Hồ. Sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá, cạnh một gốc phượng già mơ mộng. Đối với tôi đây là giây phút vô cùng quý giá. Tôi vẫn ngồi yên lặng nhìn ra Tháp rùa suy nghĩ vẩn vơ,hay có thể là chẳng nghĩ gì cả. Nhưng đơn giản là trong những phút giây ấy tôi cảm thấy lâng lâng, thanh thản để có thể bắt đầu một ngày mới.
Hôm ấy, như thường lệ tôi lại ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc. Lập thu, trời se lạnh. Gốc phượng trụi lá chỉ còn cành khô khẳng khiu vươn ra đón gió sớm. Tôi đang mải ngắm bóng một cánh chim sải dài vắt ngang qua trời thu xanh biếc,chợt nghe thấy một giọng nói nhè nhẹ, ấm áp.
- Cậu cũng thường chạy thể dục buổi sáng à?
Tôi ngẩng mặt, ấp úng trả lời “Vâng”.
-Thế cậu đã chạy chưa? Chúng mình cùng chạy nhé!
Không phải bời vì bản tính của tôi là ít nói,mà đơn giản bởi vì không thể nào thốt ra được một lời lúc ấy, tôi gật đầu đồng ý và đứng dậy.
Nàng bước vào cuộc đời tôi như thế.
Hai chúng tôi, nghĩa là tôi và nàng cùng sóng bước chạy bên nhau. Tóc nàng gọn, buộc một túm sau lưng. Khi nàng chạy nó lúc la lúc lắc giống như quả chuông đồng hồ. Chạy bên nàng tôi cảm thấy hạnh phúc mặc dù không biết nói gì.
Tôi nghĩ là mình đã yêu.
Khi yêu ai đó, người ta phải hy sinh vì người ấy. Và tôi đã hy sinh giây phút thảnh thơi buổi sáng ngồi trên ghế đá để đưa nàng về tới tận nhà. Nhà nàng ở là một ngôi nhà xinh xắn, hai tầng, có bóng hoa Ti-gôn.
Đưa nàng về nhà xong tôi hộc tốc vơ vội sách vở đi học, đôi lúc không kịp ăn cả sáng, vì tôi phải chờ nàng cùng ra chạy mà nàng thì hay ra muộn.
Bọn con gái thường hay bắt người khác phải chờ đợi. Họ hay cố ý đi muộn, nhiều khi chẳng để làm gì cả. Đơn giản là họ thích thế. Và nếu nàng cũng thích thế, tôi sẵn sàng chờ đợi bao nhiêu lâu cũng được. Chạy hộc tốc vì nàng, đấy là hạnh phúc. Nhịn ăn sáng, chuyện vặt. Thầy cô mắng một chút vì đi muộn, vẫn chưa sao. Bởi vì tất cả những chuyện ấy đều trở thành nhỏ nhặt so với một sự hy sinh vì nàng mà tôi cần phải có. Hy sinh vì nàng, một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu đẹp như Tay-Lo đang học tại trường âm nhạc (nàng chơi đàn Vi-ô-lông).
Nhưng đấy là chuyện mãi sau này tôi mới biết. Còn lúc bấy giờ cứ chiều chiều tôi hay đứng lặng dưới cửa sổ nhà nàng.
Tôi biết thế vì bóng nàngquay lưng chơi đàn hắt ra cửa sổ tầng hai. Một lần khi tôi đang thẫn thờ dưới cổng,nàng đi xuống nhìn thấy tôi và nhoẻn miệng cười nói:
- A, Dũng đấy à? Đi đâu đấy?
- À, mình đến nhà thằng bạn.
- Có cần thiết lắm không? Hay lên nhà mình đi. Nghe nói cậu giỏi toán lắm, giảng cho mình mấy bàivới.Khó quá, không tài nào làm nổi.
Tôi sung sướng hấp tấp nhận lời. Nàng nói “cảm ơn”. Tôi không hiểu trong số hai chúng tôi ai phải cảm ơn nhiều hơn. Tôi hay nàng? Nàng thì lẽ dĩ nhiên là không phải rồi.
Tôi lên nhà nàng. Căn phòng trên gác hai xinh xắn bầy rất nhiều búp bê. Nàng là con một, không có anh chị em. Tất cả những thứ này là chỉ dành cho mình nàng. Quá nhiều so với một cô bé. Nhưng đối với nàng, tôi nghĩ là chúng cũng chẳng nhiều nhặn gì. Tôi ngồi giúp nàng giải toán. Bài rất dễ, nhưng tôi giảng mãi nàng vẫn khônghiểu. Tôi là một thầy giáo tồi ư? Không, tôi không nghĩ thế. Thế thì hẳn là nàng là một cô học sinh dốt. Cả ý nghĩ này tôi cũng không chấp nhận nốt. Nhưng chỉ biết rằng lúc ấy trái hẳn tính nết của mình, tôi trở thành một ông thầy kiên nhẫn.
Và có sao đâu chuyện nàng dốt toán. Nàng biết chơi đàn, và thậm chí còn chơi rất hay theo sự hiểu biết về âm nhạc của tôi. Điều đó đủ bù lại tất cả. Rồi có hôm nàng còn đàn cho tôi nghe. Hôm ấy về nhà tôi không quát thằng em trai, dậy nó đá cầu, lau dọn sạch bong tất cả nhà cửa. Em tôi thì trố mắt ngạc nhiên, còn mẹ tôi khi về nhà sửng sốt chỉ biết lắc đầu mỉm cười. Thế đấy, mẹ ơi, liệu mẹ có biết rằng con trai của mẹ đã có một hình bóng để tôn thờ rồi không?
Rồi cứ thế, sáng tôi chạy cùng nàng, chiều giúp nàng học toán. Sau một tháng nàng thông báo điểm trung bình toán của nàng đã lên 5.0 và nàng không cần hơn thế nữa.
Chiều chiều tôi lại tiếp tục đứng dưới cửa sổ nhà nàng. Đôi lúc chỉ để nhìn ô cửa sổ trống rỗng. Chắc gì nàng đã có nhà? Giờ đây khi điểm toán của nàng lên đến 5.0, gặp tôi dưới nhà nàng thậm chí không mời tôi lên chơi nữa. Tôi đã hối hận vì đã rút ngắn khoảng thời gian tăng điểm từ 4 đến 5 của nàng.
Vài hôm sau nàng đi cùng với một anh chàng tóc xoăn, cao to vào những buổi chiều. Tôi có lẽ là ghen nhưng không giám nói. Nàng đã là gì của tôi đâu. Tôi chỉ hằn học nhìn anh chàng tốt số nọ. Anh ta đẹp trai hơn tôi, có lẽ thế và biết vẽ. Tôi đứng dưới cửa sổvà nhìn thấy hai người cùng lúi húi vẽ bản đồ. Có lẽ là một tấm bản đồ to để nộp cho cô giáo địa. Ít nhất điều này còn chưa tồ tệ lắm. Còn mỗi khi nghĩ tới cảnh có thể nàng đang chơi đàn cho anh chàng này nghe là tôi không sao chịu được. Lẽ nào nàng có thể làm như thế?
Và lúc ấy tôi cố tự vừa lòng với nửa giờ cùng chạy buổi sáng với nàng. Nhưng rồi ngay cả giây phút ít ỏi ấy, tôi cũng bị người ta lấy mất.
Một hôm nàng cùng chạy với anh ta. Nàng đi qua chỗ ghế đá tôi ngồi mỉm cười, thế thôi, chỉ mỉm cười. Tôi muốn chạy theo nhưng nàng chặn ngay lại:
- Cậu hôm nay chạy sớm thế. Sao không đợi mình?
Không để tôi kịp trả lời, trong một phần mười giây đồng hồ nàng đã biến mất.
Hôm sau nàng vẫn cùng chạy với anh ta, nhưng có vẻ khó chịu chạy ra chỗ tôi than vãn:
- Anh ta cứ thích chạy cùng tớ. Còn tớ thì không thích. Anh ta là đồ bất tài. Tớ không muốn nhìn thấy mặt anh chàng này nữa. Có lẽ cậu phải mắng cho anh ta một trận.
Tôi đi ra chỗ anh chàng. Cần phải mắng gì anh ta tôi không hiểu.
- Tại sao mày lại làm cho cô ấy phật ý? – Tôi rít qua kẽ răng hổi.
- Không việc gì đến mày, thằng nhãi ranh.
Tất cả những giận dữ trong bao ngày tôi dồn hết vào bàn tay và không suy nghĩ tôi tống thẳng nắm đấm vào bộ mặt đẹp của anh chàng. Giờ thì anh ta cũng chẳng đẹp gì hơn tôi. Nàng chạy đến bên tôi kéo tay tôi đi cùng. Lần đầu tiên nàng cầm tay tôi. Nhưng tôi chỉ cảm thấy khó chịu. Tôi không hiểu tại sao nàng có thể sung sướng khi nhìn hai người bạn của mình múc nhau, như là kẻ thù. Nàng vẫn líu ríu:
- Anh ta đáng kiếp lắm. Vẽ bản đồ cho tớ được có 7 điểm thế mà cũng đòi. Mà Dũng này, toán tớ lại tụt xuống 4.5 rồi. Chiều nay lên nhà giúp tớ làm toán nhé.
Và bỗng nhiên tôi hiểu ra tất cả. Tôi cảm thấy thương hại cho bản thân mình, cho cả anh chàng tóc xoăn đang choáng váng vì quả đấm (tôi muốn xin lỗi anh ta vì giờ đây cảm thấy mình và anh ta có cái gì giống nhau), và tôi thương hại cho cả mình nữa...Giờ đây tôi hiểu rằng nàng cần tôi giúp nàng lên5.0 toán – và tôi đã hạnh phúc được giúp đỡ nàng. Rồi nàng lại cần vẽ bản đồ - nàng đi với anh chàng tóc xoăn, và cuối cùng thì anh chàng kia không biết vẽ mà điểm toán lạisụt, nàng rất cần đến tôi. Tôi cảm thấy ghê tởm nàng. Tôi nói với nàng tất cả những điều ấy. Nàng chỉ thẳng vào mặt tôi nói:
- Cậu chỉ là một thằng nhóc con ngốc nghếch, không hơn.
Tôi cảm thấy một phần sự thật trong đó.
Nàng nhẹ nhàng quay lưng, bước ra khỏi cuộc đời tôi, bất ngờ và thanh thản cũng như khi đi vào.
Rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua đi. Đấy chỉ là chuyện trẻ con buồn cười. Tôi tự an ủi.
Những chuyện ấy trẻ con đến mức sáng sáng tôi không còn dám chạy quanh bờ hồ nữa và nếu vô tình đi ngang qua cửa nhà nàng, không dám ngước mắt nhìn khung cửa sổ, tim tôi se lại. Dẫu vậy, đôi khi tôi vẫn ra ngồi trên chiếc ghế đá cạnh gốc phượng già quen thuộc. Thu đã qua đi mang theo những nỗi buồn vô cớ, chỉ còn lại cái lạnh buốt giá đến ghê người. Tôi ngẩng đầu ngắm chiếc lá cuối cùng còn sót và òa khóc, như buồn tiếc cho một cái gì đó đã qua đi, có lẽ là mãi mãi.
Về Đầu Trang Go down
http://ruacononline.good.to
 
Chuyện trẻ con
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» kết thúc một câu chuyện cổ tích !!!
» Zai zai “mập mờ” chuyện với Đại S
» Một câu chuyện buồn..
» câu chuyện về mũ bảo hiểm
» Chuyện tình lá gió _ Vân Navy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
You Need :: ๑۩۞۩๑ Say - Listen ๑۩۞۩๑ :: Giao Lưu - Tâm Sự - Chia sẻ :: 8888 - Chat Chit-
Chuyển đến