Em ...
Đã quên mất nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt anh ...
Đã quên mất giọng nói trầm ấm mà ngọt ngào ...
Đã quên mất ánh mắt lạnh lẽo như băng cực ấy...
Em ... Cố quên. Vờ quên.
Không thể nhớ nổi em đã yêu anh từ khi nào? Tình yêu đến với em thật tự nhiên. Như con gió khẽ lướt qua. Và cũng vụt bay như con gió. Đôi khi muốn níu lại, nhưng làm sao có thể bắt được gió. Hả anh? Đã bao lần muốn nhẹ như mấy. Để cuốn theo gió, theo mãi, theo mãi ...
Tình yêu có màu gì hở anh?
Màu xanh? Khi em bước vội ra lan can, khẽ nhìn qua. Hy vọng được thấy anh đang đứng đó. Và nhìn em. Màu đỏ? Khi bắt gặp nụ cười trên làn môi ấy. Cứ như thể hoa hướng dương khao khát mặt trời. Nhưng tìm hoài, vẫn không thấy mặt trời ở đâu.
Màu trắng? Là những khi cô đơn. Em ngồi khóc. Đã bao lần em phải khóc. Ngay lúc này đây, ngồi trước màn hình mấy tính, em khóc. Nhưng sao hai hàng lệ lại khô ran?
Ôm. Và hôn anh. Thật nhiều. Nhưng chỉ là trong mơ. Thậm chí không muốn bừng tỉnh. Em muốn chìm vào giấc mơ ấy mãi mãi! Anh ở rất gần mà dường như xa tít. Đôi khi quanh quẩn trong giấc mơ. Khi lại bay đến một phương trời nào đó. Em đuổi theo nhưng càng đuổi anh càng bay xa. Phải chăng tình yêu của em chưa đủ mạnh để có thể tiếp tục?
Nếu anh không là giấc mơ ...
Em muốn được hôn anh. Dù chỉ một lần! Người ta nói nụ hôn cũng có hương vị giống chocolate vậy. Khao khát được thử mùi vị đó. Có thể sẽ là thỏi chocolate ngọt ngào nhất. Nhẹ nhàng? Nồng cháy?
Nụ hôn nó như thế nào. Thực sự muốn biết.
Nhớ là cảm thấy thiếu. Nhớ là muốn ở bên. Nhớ là cảm xúc của em lúc này...
Em nhớ nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt anh ...
Em nhớ giọng nói trầm ấm mà ngọt ngào ...
Em nhớ ánh mắt lạnh lẽo như băng cực ấy...
Em nhớ anh. Nhớ như chưa bao giờ nhớ. Đó không phải là tiếng sét ái tình. Nhưng em tin đó là định mệnh.
Và định mệnh đó đã khiến em đau khổ rất nhiều. Có lúc em tự tìm cho mình một lý do. Một lý do để có thể quên được anh. Rằng anh thật xấu, thật bình thường và thật độc ác. Time is the best doctor, huh? Thời gian sẽ xóa hết mọi hình ảnh của anh trong tâm trí em mà thôi. Cứ đợi xem. Một ngày, em sẽ nhìn lên bầu trời và mỉm cười. Còn bây giờ? Đau khô. Rồi lại đau khổ. Trời mùa hè nóng. Không thể làm tan băng trong trái tim em.
Yêu cũng giống như chơi piano vậy. Ban đầu, phải chơi theo luật, nhưng khi đã thành thạo, sẽ chơi bằng cả trái tim. Em thậm chí còn chưa đụng vào được phím đàn ấy. Em không thể học đánh một bản nhạc hoàn chỉnh. Cũng như học cách yêu một người. Không thể. Mãi mãi không thể.
Nếu có kiếp sau, em ước gì hai chúng ta mãi mãi là người xa lạ. Xin anh đừng như cơn gió. Đừng làm trái tim em phải thổn thức một lần nữa. Đừng làm đôi mắt em phải xưng húp nữa. Đừng mãi là giấc mơ cho dù ... thật ngọt ngào.
. . . . . . . .
Thèm một cuốn film tình cảm. Nhưng không có. Lắng nghe nhạc trữ tình. Nhói tim. Gửi cảm xúc vào bài viết này. Đừng hỏi tại sao lại viết như thế. Vì biết đã viết cái gì. Giống như một phần của ký ức được cắt ra.
Sẽ không khóc nữa. Vì đã quên hết rồi. Nhưng sao. Cảm xúc dâng tràn.